Ai một lần đến với biển mùa hè, ngắm
nhìn làn nước trong xanh, thả mộng
mơ bay trên sóng, hẳn sẽ thấy cuộc
đời đáng yêu và đáng sống biết bao. Cát trải
dài theo nhịp sóng vỗ, cát miên man như hơi
thở của người con gái đợi người yêu. Tâm
trạng ấy cũng là của tôi trong ngày gặp em
một thời xa lắc, xa như cánh buồm ngày nào
chấp chới giữa biển khơi, giờ thì khuất dấu về
đâu giữa vũ trụ vô cùng này để thay vào đó là
những đoàn thuyền máy nhiều mã lực, cứ lao
thật nhanh đến tít tắp phía chân trời mờ ảo.
Trong gió hạ chiều tàn tôi lại miên man hát
bản tình ca của biển nồng nàn đến hát ru em.
BẢN TÌNH CA CỦA BIỂN
HÀ LINH
Ai một lần đến với biển mùa hè, ngắm nhìn làn nước trong xanh, thả mộng mơ bay trên sóng, hẳn sẽ thấy cuộc đời đáng yêu và đáng sống biết bao. Cát trải dài theo nhịp sóng vỗ, cát miên man như hơi thở của người con gái đợi người yêu. Tâm trạng ấy cũng là của tôi trong ngày gặp em một thời xa lắc, xa như cánh buồm ngày nào chấp chới giữa biển khơi, giờ thì khuất dấu về đâu giữa vũ trụ vô cùng này để thay vào đó là những đoàn thuyền máy nhiều mã lực, cứ lao thật nhanh đến tít tắp phía chân trời mờ ảo. Trong gió hạ chiều tàn tôi lại miên man hát bản tình ca của biển nồng nàn đến hát ru em. Kỷ niệm đi bên em một chiều hạ nồng nàn, hai đứa nhẹ nhàng với đôi chân trần êm đềm trên cát, rượt đuổi theo con dã tràng xe cát, vừa đi vừa nghe hơi thở rộn ràng trong ký ức hanh hao. Giờ em ở đâu cho đến khi nào hai ta vít lấy nhau trong chiều hè gió lộng. Anh vẫn ngồi đây, bất ngờ và kín đáo như một gã "ăn mày dĩ vãng", về soi bóng mình qua cổ tích thời gian. Biển ngàn năm vẫn xanh màu ngọc bích mỗi độ hạ về, nồng nàn khao khát, tựa hồ bát ngát xa trông. Anh ngồi đây ôm nỗi nhớ mênh mông, hà hít no say dự vị biển mặn mòi. Có phải em không? Nàng công chúa, đã ngủ sâu trong ký ức cung hằng. Một trái tim ứa máu suốt mùa đông. Anh ngồi đây hồn buồn như cỏ. Cho cô đơn thương nhớ chạnh lòng. Biển hạ tàn mây bảng lảng trôi, nơi góc trời xa xôi, cô gái của anh em có nhớ về vùng trời ký ức. Mỗi khi bình mình đánh thức, ta lại cùng nhau chạy dọc bờ biển chang chang, nắng dát vàng cho mùa hạ thêm thiêu đốt. Trên không trung từng đàn Hải âu chao liệng chúng có bộ lông trắng tuyệt đẹp. Anh lại chợt nhớ đến những câu thơ của thi sĩ tài hoa: "Một cộng với một thành đôi/ anh cộng cô đơn thành biển/ nắng tắt mà em không đến/ anh ngồi rót biển vào chai" (Trịnh Thanh Sơn). Bàng hoàng trong chiều vắng, lẽ nào mình rơi nước mắt nhớ em! Anh chạy theo con còng gió ngây ngô dưới sóng. Còng gió ơi, mày tìm gì dưới những bọt sóng phù du? Mắt còng vẫn thế, giương lên ngơ ngác, chẳng hiểu gì. Chạnh lòng nghĩ ngợi, giá chú còng kia không có hai cái càng, một lớn một bé kẹp đau điếng chắc nó sẽ là con vật lành nhất trần gian, tạo hoá sinh ra con còng có hai cái càng, một to, một nhỏ, còng to để dễ che chắn bảo vệ cho người yêu, để quắp người mình yêu, đi khắp thế gian và lúc nào cũng trong tâm thế được bảo vệ, đó là anh, người yêu của em đây. Năm tháng đủ đầy mà trái tim anh cô đơn không ngớt. Trước biển, không có em, kỷ niệm ăm ắp, anh thấy mình nhỏ bé. “Sóng bắt đầu từ gió. Gió bắt đầu từ đâu. Anh cũng không biết nữa. Khi nào ta yêu nhau”. Lời thơ của thi sĩ Xuân Quỳnh vẫn du dương bên tai anh, vậy mà cô gái bé nhỏ của anh trôi theo miền cổ tích. Ngày tiễn em vào miền Nam chống dịch, cô bé thiên thần áo trắng tinh khôi, vẫn vẹn nguyên nụ cười và đôi mắt đen lay láy, ước hẹn sẽ trở về, ta lại VĂN XUÔI VĂN XUÔI VNTB 04(261) - 2022 11 đón nhau chiều hoàng hôn nắng tắt. Hôm nay đây, gió vẫn hát ru khúc ca của biển, cô bé đâu rồi, em không nhớ lời hẹn xưa. Nhớ em, giá bây giờ em hiện ra trước mắt anh, dù chỉ một phút thôi rồi tan biến cũng được. Để anh lại một lần duy nhất tặng cho em chú còng gió này như ngày xưa hai đứa mới quen. Có nguyện ước ngàn lần cũng không được, cát dưới tay cứ vô tình chảy ra mãi như lời một bài hát Phạm Duy thương khóc người tình bên biển Nha Trang ngày nào. Chạnh nghĩ lòng mình yếu đuối, sao cứ mãi tiếc thương cho một cái gì không trọn vẹn, vĩnh viễn chôn vùi theo bóng thời gian. Nhưng cầm lòng sao nỡ, khi nhìn chú còng gió ngây thơ cứ giỡn theo từng con sóng reo hò. Mắt nó mộng mơ, giương nhìn biển xanh biêng biếc, cái vật khổng lồ mà nó cố tình xe lấp hết kiếp này đến kiếp khác cũng không sao đầy được. Còng gió ơi! Mày là con vật lành dễ thương đến nhường kia, thảo nào bao đôi lứa yêu nhau mỗi lần về với biển đều cố bắt mày cho bằng được. Đừng trách nhé, khi người ta yêu nhau, họ thường ngây thơ và hồn nhiên lắm, cũng giống như mày vậy, nên họ thích thôi mà. Còng gió ơi? Em ơi, anh nguyện sẽ mãi là chàng hoàng tử, chở che em hết kiếp con người. Còng gió ơi? Màu nhiệm ơi, đưa em về bên tôi. Bây giờ con còng gió mộng mơ vẫn chạy chữ chi trước biển hạ nồng nàn mà anh không buồn bắt nữa. Bắt cho ai đây? Chẳng lẽ mình anh với chú còng gió ngồi xe cát mãi thế này sao? Xe cho tan nát cõi nắng trời chiều. Bâng khuâng về bài thơ Con còng gió của thi sĩ Nguyễn Quang Hà, khẽ đọc trong nồng nàn vị biển với niềm tiếc nhớ cho một cuộc tình đi vào gió thoảng chút tình kỷ niệm: "Ôi con còng, con còng gió biển xanh/ Đang vô cớ bỗng thành kỷ niệm/ Phút cảm nhận nỗi niềm xao xuyến/ Nhìn vào đâu chẳng thấy lung linh/ Anh yêu cuộc đời và yêu biển mênh mông/ Anh yêu em săn còng trên cát/ Yêu ngọn sóng ta chơi trò đuổi bắt/ Bắt chước còng em cũng chạy chữ chi...". Em ở đâu? Về với biển đi, hai ta lại rít lấy nhau trong chiều gió lộng. Anh sẽ đưa em đi khắp chốn thế gian, anh sẽ lại làm chàng hoàng tử, không để em ngủ sâu trong ký ức cung hằng. Còng gió ơi, đưa người ấy về, để cùng hát bản tình ca về biển. Em ở đâu? Có về kịp để ngắm đôi còng gió chúa. Có về kịp để hát bản tình ca về biển.