Nhận giấy báo điểm thi Đại học, Tam lạnh toát người, không tin vào mắt mình nữa. Thế là mọi hy vọng tiêu tan. Đây không chỉ là nỗi buốn, cú sốc của riêng Tam, mà còn là cú sốc đối với cả bố mẹ. Bởi vì khi cho Tam theo học THPT là bố mẹ đã nuôi một hy vọng, một quyết tâm là sau này Tam sẽ trở thành một kỹ sư, bác sĩ gì gì đó để thoát cảnh đói nghèo truyền kiếp và cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bố mẹ lúc tuổi già
Tôi nhớ mãi những trận đòn của cha. Mỗi khi tôi chơi bời lêu lổng hoặc bị điểm kém, cô chủ nhiệm gửi giấy báo về nhà. Ông bắt tôi tự tay cầm dao đi chặt roi tre mang về. “Nằm sấp xuống!”- ông quát, tay lăm lăm cái roi tre, bao giờ cũng bắt đầu như vậy. Tôi nem nép nằm xuống chiếu, không quên liếc trộm cha và đoán xem ông đang nghĩ gì.
Aaaaaaaaaaaaa… về ông, về ông! Tiếng thét chói lói vang lên trong khoang máy bay, trong lúc máy bay đang rung chuyển dữ dội tăng tốc để cất cánh. Mọi gương mặt hành khách hoảng hốt hướng về tiếng thét vẫn vang lên như muốn xé rách màng nhĩ, như muốn át tiếng động cơ máy bay
Thiếu nhận được cuộc gọi của cô Liễu trong lúc chờ thường trực ủy ban xã đóng dấu giấy công tác. Không phải giọng nói Thiếu đã nghe quen từ hai ngày qua mà là những lời lúc rành, lúc rối. “ Cô biết cháu đã xong việc... Cô muốn cháu nán lại... Cô cháu gặp nhau một lúc...”. Việc lập hồ sơ di sản bức tranh đá đã xong xuôi. Chiều nay sư thầy đã nhập mùa kiết hạ. Có việc gì vướng mắc mà cô Liễu hẹn gặp? Thực lòng Thiếu băn khoăn nhưng không mảy may do dự nhận lời.
Trận địa cao xạ của chúng tôi được đặt trên một ngọn đồi. Dưới chân đồi là làng Mây, một ngôi làng xanh mát một màu xanh của cau và mít. Dưới nắng hè rực rỡ, khắp các đường ngang ngõ dọc của làng Mây cứ ngan ngát hương cau và thơm lừng mùi mít chín.