Qua quãng đường rợp bóng cây đồng làng òa hiện. Dậu bồi hồi dừng bước. Mấy tháng trời “ nhất nhật thiên thu” không cướp nổi của Dậu thói quen từ thuở chăn trâu cắt cỏ. Bất kỳ lúc nào ở trong làng ra hay đi đâu đó về chớm đến cánh đồng là Dậu đứng nghiêm vươn vai hít một hơi no căng lồng ngực
“Đất nước mình nơi đâu cũng có dòng sông. Mỗi dòng sông là một anh hùng”. Tôi từng ngồi đò dọc từ bến Đán, bỏ dòng sông Thương ra với Lục Đầu. Đặt chân trên bến Bình Than mà lòng ngân rung. “Đằng Giang Tự cổ huyết do hồng”, mở trang truyền thuyết nghìn chương sóng nước Vân Đồn, nơi Trần Khánh Dư thắng quân Nguyên Mông trên dòng sông Mang, nối liền giữa hai hòn đảo Quang Lạn - Minh Châu xuôi ra tới cửa Lục.
Nó lầm lụi bước vào sân. Mẹ đang sắp xếp đồ hàng chuẩn bị đẩy xe chè đi bán, ngạc nhiên. Sao mà mặt mày con bí xị vậy? Bà có sang không? Không mẹ ạ.
Rít… vo… vo… vo… Tiếng máy bay phản lực Mỹ gầm rú tưởng như sát sạt mái nhà. Rồi Ầm! Ầm! Tiếng bom nổ nghe gần lắm, về mạn thị xã Thái Bình. Tiếng mẹ tôi gọi thất thanh
Ngồi trò chuyện với chúng tôi nhưng thỉnh thoảng chị Lý lại xin phép nhảo sang nhà người bà con anh Tiến, nơi đang tổ chức tiệc đám cưới để giúp việc gì đó. Anh Tiến, chồng chị Lý, đồng đội chúng tôi, hy sinh thời chiến tranh biên giới Tây Nam cách đây hơn bốn chục năm. Chị Lý cũng đã lập gia đình, có hai người con nhưng vẫn xem là dâu gia đình anh Tiến. Đó cũng là hiếm