Thông báo:
Thái Bình, ngày 27 tháng 11 năm 2024
ÁNH NẮNG LONG LANH
Ngày: 01/07/2022
Nó lầm lụi bước vào sân. Mẹ đang sắp xếp đồ hàng chuẩn bị đẩy xe chè đi bán, ngạc nhiên. Sao mà mặt mày con bí xị vậy? Bà có sang không? Không mẹ ạ.
ÁNH NẮNG LONG LANH
Truyện thiếu nhi ĐẶNG TOÁN
Nó lầm lụi bước vào sân. Mẹ đang sắp xếp đồ hàng chuẩn bị đẩy xe chè đi bán, ngạc nhiên. Sao mà mặt mày con bí xị vậy? Bà có sang không? Không mẹ ạ. Nó trả lời vẻ miễn cưỡng. Mẹ an ủi. Chắc bà lại có việc bận. Thôi, con chịu khó vừa học bài vừa trông em giúp mẹ. Bán được hàng mẹ sẽ về ngay. Vừa nói mẹ vừa vội vã đẩy xe chè ra ngoài ngõ... Nhìn theo cái dáng lom khom cắm cúi đẩy xe của mẹ nó khe khẽ thở dài... Vào bàn học nó ngồi thừ ra... Bà ngoại chán thật! Cứ nghĩ đến là nó lại thấy chán! Mấy hôm nay lúc nào sang tìm bà cũng chẳng được. Cô Vui hàng xóm nói bà bận đi câu cáy suốt cả ngày. Sáng nay cũng thế. Nó vừa vào đến đầu ngõ đã thấy bà tay cầm cần, hông đeo giỏ săm sắm bước ra. Nó chưa kịp cất lời, bà đã bảo. Lại định nhờ bà trông hộ em hả? Cứ về trước đi, bà chỉ câu một lúc rồi bà sang. Nó đã thấy chạnh lòng nhưng vẫn nói lảng. Không bà ạ. Cháu chỉ định sang chơi một chút thôi. Bà cứ đi đi. Ừ vậy thì vào nhà chơi một mình vậy, bà ù đi một chốc sẽ về ngay. Bà vừa nói vừa đi về phía bờ sông... Nhìn cái dáng tất tả của bà, nó vừa thương lại vừa thấy giận. Đợi cho bóng bà khuất hẳn sau rặng vải cuối xóm, nó buồn bã quay về... Giở cuốn dàn bài tập làm văn ra, nó uể oải lật từng trang. Những dòng chữ cứ nhẩy múa trước mặt, không tài nào học được. Chán bà ngoại quá. Đã biết nó bận ôn thi mà cứ thờ ơ như không ấy. Những lần trước bà có như vậy đâu. Cứ nhờ việc gì là bà hộ ngay. Thậm chí bà còn đoán được ý nghĩ của nó nữa. Chưa kịp nói ra bà đã biết luôn là nó muốn bà giúp gì Minh họa: ĐỖ NHƯ ĐIỀM VNTB 03(260) - 2022 39 TRUYỆN NGẮN rồi. Bố đi làm ăn xa, mẹ thì bận mải chợ búa. Bà thường xuyên qua nhà trông nom, dạy bảo chị em nó đủ thứ. Nó vẫn được mấy cô hàng xóm khen là khéo tay trong mọi việc cũng là nhờ cả ở công lao của bà ngoại... Thằng Cún mơ ngủ ọ ẹ. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường vừa khẽ vỗ về cho em ngủ tiếp vừa suy nghĩ miên man... Chẳng biết nó có làm điều gì khiến bà ngoại giận không mà bà lại như thế chứ? Bà vẫn thường bảo chị em nó là hai cục vàng của bà cơ mà. Bà chăm bẵm, lo lắng cho hai đứa từng li từng tí. Vậy mà bây giờ bà lại coi cái thú câu cáy quan trọng hơn cả hai chị em?... Còn nữa, bà ở có một mình, ăn uống đáng là bao mà phải vất vả như thế? Chẳng nhẽ giờ bà lại cũng thích câu cáy bán kiếm tiền? Sao tự nhiên bà lại thay đổi như vậy?... Hay là bà hết thương chị em nó rồi? Bà nghĩ là nó đã lớn nên phải tự mà biết lo liệu?... Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ lần lượt hiện lên khiến đầu nó ong ong đến khó chịu. Bình thường mẹ vẫn gắng thu xếp công việc và tạo mọi điều kiện cho nó học ôn. Nhưng mấy hôm nay trời bất ngờ trở nắng nóng, khách ăn chè đông làm mẹ bận tíu tít. Đã thế cu Cún lại nóng sốt phải nghỉ học ở nhà trẻ. Nó vừa phải trông em vừa học ôn. Năm nay là năm thi chuyển cấp, nó đã quyết tâm phải đậu vào trường chuyên nên bài vở ngập đầu. Vậy mà sang nhờ bà thì... Càng nghĩ nó càng cảm thấy rất giận bà ngoại!... Mấy con chào mào chí chóe ngoài hiên. Nó tỉnh giấc, nằm yên nghe tiếng những giọt nước tí tách nhỏ xuống từ mái tôn sau nhà. Chà. Đêm qua chắc mình học khuya mệt quá rồi ngủ quên lúc nào nên chẳng biết. Trận mưa to thật. Nước tạt qua khe cửa đọng lại một vũng ở góc phòng. Nó định mở cửa buồng bước ra chợt khựng lại. Tiếng mẹ nghe nghèn nghẹn... Con đã nói nhiều lần mà bà chẳng nghe. Bà có tuổi rồi, dầm mưa dầm nắng lại ốm ra đấy thì khổ... Tiếng bà ngoại. Mẹ quen rồi, không sao đâu. Với lại câu cáy phải theo con nước, không tranh thủ thì đến lúc có đi cả ngày cũng chả được mấy con đâu. Tiếng mẹ. Thôi, lần sau bà đừng tự làm khổ mình như thế nữa... Chúng con đã chẳng có gì biếu bà thì thôi... Ừ mẹ biết rồi. Tiếng bà ngoại. Mẹ cũng chỉ cố thêm mấy hôm đủ tiền mua bộ quần áo mới cho cái Mai là sẽ thôi ngay. Mà này, con cũng đừng mải mê buôn bán quá mà xao nhãng con cái đấy. Cái Mai dạo này lớn nhổng rồi, ăn mặc cũn cỡn thế không được đâu... Nó chợt thấy cay cay nơi sống mũi... Thì ra nó đã nghĩ sai về bà ngoại. Bà vẫn yêu thương hai chị em nó biết nhường nào. Vậy mà... Nó mở cửa chạy ra ôm lấy bà ngoại. Bà. Bà tha lỗi cho cháu!...Bà ngoại vén mấy sợi tóc mai lòa xòa trước trán nó, âu yếm. Bà biết cả rồi. Cháu có lỗi gì đâu. Tại bà muốn giấu mọi người nên đã làm cháu gái phải ấm ức...À không. Tại lũ cáy ra nhiều quá khiến bà ham câu quên cả gái yêu của bà!... Thế sao? Hôm nay có cần bà trông hộ em Cún nữa không? Nó vội gật gật đầu, mặt tươi hơn hớn... Gớm! Chả bù cho mấy hôm giận bà, nom cái mặt cứ ỉu xìu xìu như bánh đa gặp nước ấy. Mẹ mắng yêu. Mẹ. Nó nũng nịu. Con đã xin lỗi bà rồi mà! Quay sang bà nó sốt sắng. Hôm nay cháu được nghỉ, bà ở đây ăn cơm, cháu sẽ nấu món canh cua rau rút bà ăn cho dễ ngủ bà nhé! Ừ. Thế thì nhất cháu gái của bà!... Bà ngoại ôm nó vào lòng như cái thủa nó còn bé tí. Nép vào bà nó ngước nhìn ra sân. Mấy hạt mưa còn sót lại trên những tàu lá chuối bắt ánh nắng mặt trời chợt long lanh như những viên ngọc trai tuyệt đẹp./.
ĐẶNG TOÁN