VŨ MỸ HẠNH
Vời vợi chiều thu
Thế là hết mùa hè rồi anh nhỉ
Chiều tan trường hương sữa cứ bâng khuâng
Với em thu quá đỗi dịu dàng
Thu đón đợi và thu mùa hoa cúc
Nhưng lòng em hồn em anh có biết
Gửi trọn lại mùa hè sóng gió đắng cay...
Xuân Quỳnh xưa đi giữa "Hoa cỏ may"
Để ráo riết "Đốt lòng em câu hỏi".
Để nay em một mình nghe mê mải
Lời thơ buồn người con gái phiêu diêu…
Trúc Anh ơi ngày ấy chị đã yêu
Đã tha thiết đến thành hờn thành dỗi
Anh cứ điềm nhiên như người vô tội
Để em thành vời vợi lúc chia xa
Em chưa yêu đến mức ngẩn ngơ
Chưa đêm dài nước mắt rơi lã chã
Chưa nẻo đường cô đơn xa lắc quá
Nhưng nỗi sầu gửi lại xát lòng đau.
Anh đi rồi mê mải chốn xa đâu
Anh vẫn biết mà anh xa cách thế
Vầng trăng xưa một thời tuổi trẻ
Mối tình đầu trăng 14 lên ngôi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Biết em mất anh, thế mà vẫn tiếc
Nếu mùa hè qua ta chẳng quen nhau
Nghĩa là yêu, yêu đến bạc đầu
Nghĩa là em dìm mình trong ảo tưởng
Bạn bè xa cứ yêu màu hoa phượng
Mà đâu biết rằng màu hoa dở dang.
Mùa thu của em nồng đượm cúc vàng
Chân thành quá, nhưng lòng em chỉ nhớ
Một đêm hè vầng trăng non mờ tỏ
Và những lần chúng mình giận hờn nhau
Em đã yêu anh... tha thiết... Mối tình đầu.