PHẠM HồNG OANH
Viết cho một bờ sông
Dòng sông có một bờ sông
Đã từ lâu lắm gió không chạm bờ Câu thơ xanh đến bơ phờ
Nửa đau đáu, nửa đợi chờ sóng reo.
Những mùa sóng nước trong veo
Lại là mùa của bao nhiêu nhọc nhằn,
Bao nhiêu cơ nhỡ, muộn mằn
Bao nhiêu thảng thốt mà thành sông ơi?
Bao mùa cứ lặng lẽ trôi
Bờ xanh với những lở - bồi lặng im,
Những mùa không của riêng em
Càng yêu sông lại càng thêm nghẹn lòng.
Buồn - vui như chảy cuộn vòng
Nhớ - quên đắp đổi thành dòng sinh sôi
Có một bờ khuất song đôi
Chờ bao kiếp nữa để thôi buồn phiền?