PHAN ĐỨC CHÍNH
Thương bạn
Sơn ơi! Tao thương mày nằm lại
Suốt mười năm cùng đồng đội kiếm tìm
Một mảnh đạn xé toang ngực trái
Chôn mày rồi, bom lại xới đào lên!
Hy sinh đến hai lần, nhắm mắt không yên
Hài cốt bạn cũng tan thành cát bụi
Tao đành mang về một nắm đất thiêng.
Cứ gọi lên, hồn có tên riêng
Tên của bạn hóa thành sông, thành núi
Dòng nước chảy bắt nguồn từ dòng suối
Tao đi tìm con suối của riêng Sơn.
Thương bạn tôi nên không thể lãng quên
Cuộc chiến tranh này tàn khốc C
on gọi mẹ ơi! Con thương mẹ nhất
Con không thể về đỡ đần mẹ lo toan.
Tao sẽ thay mày lợp lại mái nhà tranh
Được gọi mẹ như ngày nào mày gọi mẹ
Ôi, quê hương sinh chúng con thời giặc giã
Mỗi con người càng bó bện nhau hơn.