ĐỖ THỊ HỒNG NHUNG
Thơ tình trên đỉnh Hoàng Liên
Ngàn bậc núi đồi
Vạn bậc thang mây
Em gọi anh từ nơi đỉnh sóng
Qua dặm sương pha, đỉnh Phan vàng nắng
Thác tung trắng những chân đèo
Ngàn bậc thang qua sương gió cuộc đời
Long lanh nụ khóc cười
Môi em giờ cát mặn
Xin đừng gỡ ánh nhìn đắm đuối
Buổi đam mê gấp gáp nồng nàn
Có con chim nào mắc lỗi
Trước dặm tình đa đoan.
Em dịu dàng đôn hậu miền trăng
Sợ tóc buông qua nỗi buồn mặc khải
Những vết xước của thời gian trên vai gầy mảnh dẻ
Nước mắt ai tưới những chân trời…
Ta lạc vào nhau
Bí ẩn của đại ngàn
Nghe tiếng thở dài của dòng sông
Em – một niềm trắc ẩn
Mái tóc em sũng mưa hay là sương
Giờ cũng không nhớ nữa
Thơ viết về anh
Gieo trên vạn phím ngà.
Mình xa nhau
Bao kỉ niệm tươi ròng
Những sớm sương tan,
Những chiều tuyết lở
Lỡ hẹn với trăm năm
Thương một thềm đá sỏi
Bến Giang Đình, ai hát khúc sang sông