HẠNH HIếu
Sông Trà và tôi
Tôi được sinh ra bên dòng sông Trà
Từng biết loài chim nào dễ mến
Sông cứ trẻ như là bất biến
Trên đầu tôi, tóc ngày bạc thêm rồi.
Dòng sông như dòng máu trong tôi
Để tâm hồn mãi còn tồn tại
Dấu chân in trên đê thời thơ dại
Đất đẫm phù sa, bồi đắp lấy mùa vàng.
Tôi từng hay yên lặng trước thời gian Khi đẹp trời, hay khi bão tố
Sông để lại niềm thương nhớ
Lúc bình tâm, nghe chim hót ríu ran.
Linh hồn sông hóa tiếng vỗ thuyền nan
Đánh thức tâm tư, gọi miền ký ức
Những cơn gió thổi căng lồng ngực
Vờn mái tóc màu phai, ủ ấp nỗi trở về.
Trầm ngâm bước dọc sông quê
Ôm trọn sông, trong cái nhìn tình tự
Bài thơ viết, lấy sông Trà làm tứ
Khi nhịp tim, hòa nhập sóng triều dâng.