PHẠM HOÀI NGỌC
Nghĩ về thơ hay nghĩ về mình
Bài thơ hay nhất của mình chưa viết
Câu thơ hay nhất của mình còn ở đâu xa
Giữa bộn bề cuộc sống quanh ta
Anh đã là anh chưa, anh nào đã biết!
Con sông chảy cả đời mình, không ngừng thao thiết
Chảy đêm ngày, sông đến bể chưa sông?
Anh sống bên bờ ruộng mật phù sa
Nước sông anh đã qua ghềnh qua thác,
Đã hao mòn hóa cát trắng, vàng, đen
Đã hóa mây trời đã hóa mùa sen?
Tháng năm trôi trăng sáng nhường kia
Anh có trăng không, anh vì trăng lấp lánh?
Hay nhờ trăng anh mới biết được mình?
Con chó đá cây duối già sứt sẹo
Anh có là vết sẹo nào không?
Một vết để biết mình tồn tại
Hay chẳng là gì, trơn tuột thời gian!
Anh làm gì trước đêm tối, mây đen
Anh làm gì trong ánh sáng đang nhen?
- Thở dài, bi phẫn, đua chen?
Chưa sống hết làm sao viết nổi!
Bài thơ của mình, anh hãy sống đi anh