PHẠM HOÀI NGỌC
Một mình
Thế gian lặng ngắt như tờ
như chuông không gióng như cờ không bay
Mình tôi cát bụi chân mây
mờ mờ nhân ảnh buông tay, đợi người
Thế gian hư ảo khóc cười
đi qua nhật nguyệt không lời gọi tên.
Tôi giờ bớt nhớ thêm quên
bỏ riêng ngày tháng ở bên một mình
Thế gian đâu kẻ đa tình
để cho một bóng lẻ hình bơ vơ.
Tôi giờ như kẻ không ngờ
thế gian một cõi, buồn ngơ ngác buồn
Thôi thì cũng một lời buông
xem trong chớp biển mây nguồn là ai?