TRẦN THUYÊN
Miền chân sóng
Những sinh linh dây rốn cắt trên thuyền
Nghe đỏ hỏn sóng biển đông xô dội
Nhúm máu thịt tan biến vào đất, nước
Mọc lên thành Duyên Hải, Thái Bình tôi.
Mấy nghìn năm biển xâm thực lại bồi
Những đứa trẻ cầm gươm cao hơn tuổi
Lớn trước thời gian đi đánh đuổi xâm lăng
Sớm heo may vội về khi trời sáng
Cho mùa màng chín kịp bước Quân Vương.
Biển trào lên dông tố triều cường
Đưa Lê Quý Đôn về kinh đô đèn sách
Ánh hào quang trác tuyệt giữa muôn dân
Một câu Kiều phải mười năm chìm nổi
Mắm, sú nắng mưa sấp ngửa trùng khơi
Tự mọc ngược để sinh tồn bờ cõi.
Trong mơ tôi sóng bốn bề lay gọi
Nguyễn Công Trứ về lập ấp Tiền Châu
Để giọng nói cứ mặn mòi xứ biển
Câu hát chèo lúng liếng cả đêm thâu.
Biển còn muối, võng còn chao tiếng mẹ
Mãi muôn sau vẫn còn thuở ban đầu
Nhưng bông lúa cũng phải đơm hạt chíp
Khắp đại dương khát vọng nở con tàu