TRẦN THUYÊN
Mẹ ơi!
Mãi nơi thành phố vẫn quê
Cái tăm bẻ nửa để dè bữa sau
Áo người đã hết bạc nâu
Đêm, chuyện cày cấy vẫn sâu ngập đồng
Thoảng như chiếc lá mùa đông
Mà tình ấm áp nắng hồng ban mai
Mẹ ơi! Biển rộng sông dài
Một cơn mưa cũng hình hài mẹ yêu
Thương mẹ sao chỉ nói nhiều
Cây xanh trái, mẹ đã chiều vàng bay
Con khi tỉnh, con khi say
Khi tăm tối, khi đắng cay tận cùng
Khi vui chẳng có mẹ chung
Sợ khô nước mắt trùng phùng mai sau...
Không mẹ, chẳng có nhà đâu
Sóng ngầm đáy biển, nỗi đau cội nguồn