TRẦN THUYÊN
Gửi Đà Lạt
Hoa quên mùa dậy hương ngát lưng đồi
Sắc thì thắm cao nguyên ngày chóng cạn
Sợ nắng phai áo sương buông mờ lối
Hoàng hôn giăng vạt vạt nối dã quỳ.
Khói thông bay ngỡ ai đang vẫy gọi
Dấu chân xưa thung lũng cỏ xanh rì
Núi kiêu sa trắng lều mây ngủ trọ
Lang-Bi ang sỏi đá hóa tình si.
Vệt ray cong một viền trăng mờ tỏ
Sơn nữ không về tầu chẳng buồn đi
Vương quyền treo tháng năm dài hoen gỉ
Nỗi niềm nhân thế chuông chiều còn đau.
Câu hát rong neo một đời nghệ sĩ
Dẫu trăm năm cũng gói kiếp phù du
Ly cà phê với ngàn hoa lặng lẽ
Để một mai… cát bụi gọi tôi về.