PHAN HÀ
Gió mùa
Anh gió mùa ...
Vắt ngang nỗi nhớ của em
Ấm nhẹ thôi mà sao buồn đến thế T
a bỏ quên nhau qua từng hơi thở
Chẳng thể gọi gì sau những tháng ngày xa.
Em để hồn mình theo gió tan ra
Một chút hương yêu tình già chớm ngọt
Trôi nửa dốc đời sao còn đắng đót
Cứ nhớ một người có quá khó không anh?
Em thả mùa yêu trong khoảng trời xanh
Bùa người thoải em trườn trong hoang dại
Em mê mải lật tìm ký ức
Câu chuyện tình hai ta như miền cổ tích.
Em thích cầm cương mà không phi nước đại
Anh khách bộ hành đi qua mùa gió quái
Lặng lẽ thồ em sao chẳng nói một lời
Dòng Nho Quế vẫn trôi qua những bản làng cũ kỹ
Hoang hoải nơi nào sao không đến bên em?
Anh gió mùa Vắt ngang nỗi nhớ của em
Ấm dịu êm mà sao buồn đến thế?
Em cánh buồm dâu bể
Chạy dọc chân trời mây trắng bay.
Anh lữ khách chiều nay
Đi về mùa ban trắng
Múa cọ xoè ô anh vít rượu cần.
Em bâng khuâng tím tái con đò
Đau khuyết nửa vầng trăng
Vẫn hẹn mùa sau Khau Vai anh lại đến
Vá nỗi thương lòng.
Anh ủ ấm em.
Đêm Mèo Vạc bạn tình men rượu đắng
Em uống say rồi Khau Vai anh ở đâu?
Còn phím nhạc cuối cùng anh cất giữ
Tấu khúc ru mùa, em mắc phải bùa yêu.
Anh đã cho em về miền yêu cũ
Trả lại hương yêu dịu ngọt đến vô ngần
Em cất giấu đã lâu, một ngày trời trở gió
Cứ ngỡ niềm yêu sẽ không còn trăn trở
Bỗng một ngày gió quái nắng hừng lên
Anh bước nhẹ vào lòng... em đắng cháy bờ môi.
Những khát khao cuối dốc cuộc đời
Em thao thức và em mê mải
Chiều tím rồi, sao anh còn xa ngái
Anh có kịp về trả lại lửa cho em