ĐỖ HồNG NHuNG
Giã biệt mùa Đông
Anh trở về trên cánh đồng em
Mưa hát khúc phồn sinh, đất thở hơi nồng thiện
Giã biệt mùa đông lá bàng rơi ẩn ngụ
Những kí tự thời gian xếp năm tháng lên mùa.
Có nỗi buồn không được điểm danh
Đi qua vùng heo may ngàn ngạt gió
Buổi Anh đi tiễn mùa về xa ngá
i Bầy chim không nhớ tổ về.
Tháng chạp nghiêng mình
Con thuyền mắc cạn với dòng sông
Nắng hồ nghi bên sông
Nghe vụn vỡ trên vai gầy mảnh dẻ
Đã có một khát khao
Như bông súng chọn mặt hồ để nở Như đông xám qua rồi cơn ngái ngủ Mê lộ tình yêu bật mở cánh buồm.
Anh trở về sau vũ tiệc với dòng sông
Đêm hội, bàn tay em lĩnh xướng
Những nghi lễ cuối cùng và niềm tin đức thánh
Lời tụng ca hoá giải muộn phiền.
Anh vùi trong tóc Em
Nghe tiếng ngực phập phồng rung nhịp thở
Nghe hoà quyện đất đai đang gọi mùa sinh nở
Tiếng hạt đang cựa mầm tách vỏ
Rưng rưng mùa màng!