TRẦN CHÍNH
Dốc mòn Yên Tử
Dẫu người về cõi niết bàn
Vẫn còn dang dở muôn vàn riêng tư
Đường trần gần lắm cõi tu
Cao bao nhiêu bậc mà chờ đợi nhau;
Hoa Yên sương trắng bạc phau
Để ta lên gặp nỗi đau với người
Mòn chân bước đến cổng trời
Bảy trăm năm biếc nỗi đời còn nguyên;
Người tìm gì mãi mắt thiền
Có nghe thác vọng nỗi niềm vì ai
Thầm buông giọt lệ phật đài
Bồng Lai một thoáng hương nhài dở dang;
Gió ngàn vít ngọn thời gian
Tu sao chót được nợ oan bây giờ
Chùa Đồng mây nhẹ như tơ
Ta còn nặng bước suối mơ cùng người