ĐẶNG THÀNH VĂN
Con đường hạnh phúc
Chấm người trên máy
Lấm lũi đi, leo, chạy
Người ngựa vượt dốc
Tai, mũi thở
Di động bễ lò rèn
Phì phò, phì phò
Ôm ngực mắt hoa
Ngựa cúp đuôi, dựng chân, dây cương lơi lỏng
Hoang mang gió núi
Hun hút ngựa người...
Nay đường hạnh phúc
Vào cua xe tít
Tốc độ cơn gió
Tiếng cười vang thác đổ
Em tay hoa vẫy
Trái hồng má thắm
Lướt qua gương.
Dừng lại trước tượng đài những người mở núi
Hoa ngàn thắm dưới chân
Hương rừng rực đỏ
Những gương mặt phong sương.
Rắn đanh
Cương nghị
Trai hai mươi xồm xoàm râu tóc
Gái mười bảy quắt gió cao nguyên
Thôi miên nụ cườ
i Mây quấn khói chiều quê mẹ.
Vẳng xa hốc núi
Vẳng xa suối thung
Xé vào tim bố núi mẹ rừng
Xé vào tim Tổ quốc
Tiếng súng thổ phỉ hành quyết những người mở núi
Chúng treo lên cây làm bia tập bắn
Không làm chậm tiếng choòng, cuốc chim rung nghiêng vách đá
Cheo leo dây thắt đu người
Vực thẳm hút hố đen muốt nuốt
Cút kít lăn vẽ đường vân núi
Ròng rã mười bốn năm hiện ra con đường rộng dài mang tên "hạnh phúc".
Cho tôi được hôn những người mở núi
Hôn những vầng mây cháy
Hôn con đường hạnh phúc
Hôm nay.