VÕ BÁ CƯỜNG
Câu thơ Bác viết
Thơ Bác viết bốn mùa đọng sương gió
Có hoa cài ngõ trúc quanh co
Có sóng vỗ Lục Đầu Giang thuở đó
Sáng bừng lên tranh điệp làng Hồ.
Cứ như thế lặng yên thơ người viết
Như thu sang Hồn dân tộc đang về
Người ngồi viết giữa hai chiến dịch
Câu thơ buồn, máu giặc đỏ nhường kia
Câu thơ hiền Phảng phất gió cành khuya
Sợ thức dậy Con chim rừng động cánh
Lại đau đáu thu đông vào chiến dịch
Chiến sĩ chân trần nằm ngủ dưới rừng mưa
Câu thơ Người như thực lại như mơ
Người hiền ẩn Như vầng trăng vậy
Người chống gậy Giữa ngàn quân nước chảy
Như tiên ông bè bạn giữa vô cùng.
Ngọn bút mềm Nghiên mực giữa đêm đông
Câu thơ mở lòng người nhân hậu thế
Thơ Người viết xô trời động bể
Nước non mình thắng giặc biết cương nhu
Câu thơ Người Như tiếng võng đưa
Dẫu dâu bể Chữ tâm làm kế sách
Đất Hỗng Lĩnh gọi chim hồng cất cánh
Chàng Nguyễn hôm nay gặp bóng Tiên Điền.
Không gươm cài, súng trận trong thơ
Tôi lắng đọng Lời non sông Tổ quốc
Xin lắng nghe Tiếng chân người đang bước
Người về kia, dón nhẹ giữa trần gian
Con gặp người Trong sóng lúa mêng mang
Trong đất Nam Cường đầy vùng cỏ ấy
Người đã vực cả Thái Bình đứng dậy