NGUYỄN THỊ THU NGUYỆT
Cầm
Dẫu là phận mỏng như sương
Như tơ giăng nhẹ, như buông trước mành
Thôi thì thôi thế thì không
Cho người ngược lại dặm đường hữu duyên
Mấy mươi năm phận liễu mềm
Như thoáng chốc lại đã biền biệt xa
Lại hồ nghi. Lại can qua
Vẫn còn trước mắt thế mà lặng câm
Đời như vó ngựa phong vân.
Bỗng ngưng ngay lại sắc cầm.
Bỗng dưng