BÙI THANH TUẤN
Ca dao nhớ mẹ
Trời mưa bóng phập phồng.
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai (Ca dao)
Cơn mưa lúc ngắn, khi dài
Lúc không bong bóng mà hoài còn đau.
Lời cầu cửa bụt mùa ngâu
Không đuôi, chỉ biết bắt đầu hồ nghi.
Nhờ giời những thế có thì
Cho con vững dạ thị phi giữa đời,
Bây giờ đứng chốn chợ người
Phận con rẻ rúm như lời tiên tri.
Ngày buồn thế mẹ bước đi
Con là đứa trẻ biết gì mà vui
Bàn chân lấm láp bùi ngùi
Thấy người lớn khóc con cười mình con.
Bến bờ trong đục xói mòn
Đò ngang lệch chuyến mẹ còn nhớ không?
Ngước lên bẩy sắc cầu vồng
Rằng tin nơi ấy mẹ trông con mình.
Một bên nghĩa, một bên tình
Phía nào cũng thấy tim mình nhói đau
Trời mưa mẹ bước qua cầu
Ca dao bong bóng nhói đau chiều tà.
Cả đời chẳng có áo hoa
Sáng đi ra chợ vẫn tà áo nâu
Bây giờ bạc trắng mái đầu
Lòng con nhớ mẹ viết câu thơ nghèo.