PHAN ĐỨC CHÍNH
Ai về làng dệt Phương La
Đường qua trước cửa nhà mình
Là con đường đến nghĩa tình nước non
Bê tông trải rộng tâm hồn
Bóng chiều sẫm xuống hoàng hôn ngả vàng.
Từ làng lại trở về làng
Mới xa mà đã ngỡ ngàng rất lâu
Con đường gồng gánh theo nhau
Vẳng nghe ai hát một câu chạnh lòng.
Tiếng thoi đỡ tấm lưng còng
Bóng cha đổ xuống rồi lòng xót xa
Ai về làng Mẹo Phương La
Tiếng chuông đổ xuống bóng đa giữa làng.
Tình người bao những âm vang
Bóng người thợ dệt chan chan cuối chiều
Tiếng thoi làm cũ tiếng diều
Rộn ràng tiếng máy rất nhiều yêu thương.
Hàng đi khắp chốn thương trường
Người về coi những bốn phương là nhà
Cái làng doanh nghiệp, làng nghề
Chưa đi đã nhớ, chưa về lại trông.
Cũng lo cái mặc, cái ăn
Còn lo cái đẹp nhân văn cho đời
Ta đi yêu những con người
Là ta đã đến chân trời xa xa.
Bao nhiêu hạnh phúc lụa là
Thương nhau đến tím hoa cà còn thương
Mẹ ta giờ đã khói sương
Còn mơ chiếc áo sông Hương lụa vàng.
Còn mơ doanh nghiệp của làng
Dệt nên tấm lụa thênh thang đất trời
Làng Mẹo xưa đã xa rồi
Giờ đi đâu cũng gặp người Phương La.